Đề bài: R.Gamzatov trong “Daghestan của tôi” đã viết: “Nước mắt và nụ cười cùng ở trên khuôn mặt”. Suy nghĩ của anh/chị về ý kiến trên.
Bài làm
“Thời gian có gì?
– Bên này bức tường đôi mắt nhăn nheo
Bên kia bức tường dây trường xuân leo…”
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã viết những dòng thơ đầy chiêm nghiệm về thời gian, về cuộc đời như thế như một dấu ấn để khẳng định rằng, sự sống luôn bắt nguồn từ những mặt đối lập. Trên cùng một bức tường, nhưng tồn tại hai thái cực khác nhau. Hình ảnh một mái cặp “đôi mắt nhăn nheo” đối lập với sự vươn lên mạnh mẽ không ngừng của “dây trường xuân” bên kia vách tường. Dựa trên ý nghĩ ấy, tôi nhớ đến một câu nói của R.Gamzatov trong cuốn sách nổi tiếng “Daghestan của tôi”: “Nước mắt và nụ cười cùng ở trên khuôn mặt”.
“Nước mắt” tượng trưng cho những tổn thương, những buồn đau, mất mát. Còn “nụ cười” là hình ảnh phản chiếu của hạnh phúc và niềm vui. Cả hai “cùng ở trên khuôn mặt” nghĩa là cùng xuất hiện và hiện diện trên cuộc đời. Cuộc sống luôn tồn tại những trái ngược mà thống nhất, con người có niềm vui, hạnh phúc, ắt hẳn cũng từng trải qua nhiều giây phút buồn bã, u sầu, có thành công sẽ có thất bại kề cận. Vấn đề nằm ở chỗ, họ chọn nhận thức và bày tỏ thái độ như thế nào mà thôi.
Thomas Carlyle từng cho rằng: “Quyền năng và sức mạnh bên bỉ của niềm vui thật đáng kinh ngạc”. Niềm vui có thể đến từ những tận hưởng vật chất, khi vừa mua được một món hàng xa xỉ, thời thượng. Niềm vui cũng đến từ những giá trị tinh thần như đạt được thành tựu nào đó từ sự nỗ lực, cố gắng. Niềm vui đến từ những điều lớn lao, nhưng cũng ẩn chứa và hiện hữu ngay trong những điều giản dị và nhỏ bé. Cuộc sống chan chứa những niềm vui là một cuộc sống hạnh phúc và đủ đầy. Con người khi ấy sẽ có được sự lạc quan, niềm tin để vững bước trên hành trình chông gai phía trước. Chủ động kiếm tìm niềm vui là cách con người đang tiếp thêm động lực để yêu thương, trao đi những điều tử tế đến với cộng đồng, xã hội, bởi “Để biết niềm vui, phải biết chia sẻ. Hạnh phúc sinh ra từ hai thái độ” (Lord Byron).
Thế nhưng, “nước mắt và nụ cười cùng trên một gương mặt” (R. Gamzatov). Niềm vui luôn song hành cùng với nỗi buồn. Cả hai đồng hiện như những thành tố không thể tách rời trong cuộc sống. Nỗi buồn hay “nước mắt” có thể đến từ những mất mát, từ đổ vỡ, chia ly, từ những thất bại. Nó để lại sự giằng xé bên trong nội tâm, đi kèm với ám ảnh, day dứt. Có những nỗi buồn kéo dài mãi khiến con người ta mặc cảm và hình thành những suy nghĩ tiêu cực. Những nỗi buồn giống như bóng tối của màn đêm đen, đi mãi vẫn lạc lối và không tìm được đường về.
Niềm vui và nỗi buồn vẫn hiện hữu và tồn tại song song với nhau như thế. Nữ sĩ Xuân Quỳnh lớn lên với một tuổi thơ bất hạnh, khi phải tận mắt chứng kiến những đổ vỡ gia đình. Những tưởng chị lựa chọn sống trong nỗi buồn, nhưng Xuân Quỳnh đã vượt lên trên tất cả: sống và vẫn giữ trọn niềm tin vào cuộc đời. Nhờ đó mà ta được chứng kiến những vần thơ dạt dào niềm yêu của của người phụ nữ nhạy cảm như cánh chuồn chuồn trong giông bão. Hay câu chuyện của Kito Aya và cuốn nhật ký “Một lít nước mắt” đầy nghị lực sống và sự cảm động, day dứt lòng. Đến tận cùng sứ mệnh của mình, Aya vẫn giữ trọn hi vọng với cuộc sống. “Nước mắt” của Kito, của Xuân Quỳnh khiến hàng triệu độc giả cảm động, nhưng những “nụ cười” từng rất rạng rỡ của họ đồng thời giúp con người vững vàng và mạnh mẽ hơn trong hành trình này.
Có những niềm vui, nụ cười tồn tại nhưng không thực sự trọn vẹn với ý nghĩa “hạnh phúc”. Đó có thể là những nụ cười đáng chát, châm biếm hoặc mỉa mai. Nỗi buồn cũng vậy, nó có những ý nghĩa nhất định, giúp cuộc đời con người ý nghĩa và sâu sắc hơn. Đó là những nỗi buồn đẹp, nỗi buồn nhân thế. Và đôi khi những giọt nước mắt còn là dấu hiệu vỡ oà của hạnh phúc ngập tràn.
Chúng ta không thể chọn màu đen để tô lên bầu trời, nhưng cũng không thể bắt màu trời chỉ bao phủ bởi một màu trắng. Hãy tìm cho mình những màu sắc của riêng, biến chúng trở thành sức mạnh vững bền trên những chặng hành trình sống.
Nếu là người phu quét đường, hãy quét những con đường như Michelangelo đã vẽ tranh, như Beethoven đã soạn nhạc và như Shakespeare đã làm thơ. Một trái tim biết rung cảm yêu thương, một bản lĩnh dám đối mặt với những đa đoan của đời sống là điều cần thiết để trở thành những phu quét đường vĩ đại.