Nghị luận xã hội qua câu chuyện Cứu người chết đuối

Đề bài: Đọc văn bản sau:

CỨU NGƯỜI CHẾT ĐUỐI

Một anh chàng nọ, tính tình keo kiệt. Một hôm đi đò chẳng may anh ta lộn cổ xuống sông.
Trong lúc nguy nan, một người bên cạnh hét lên :
-Đưa tay cho tôi!
Anh chàng dưới sông vẫn ngụp lặn không chịu đưa tay ra . Một người khác, có vẻ quen biết người bị nạn, chạy lại và nói:
-Cầm lấy tay tôi!
Tức thì anh chàng dưới sông vội đưa cả 2 tay ra và được kéo lên.
Thoát chết, mọi người rất ngạc nhiên . Người vừa kéo anh ta lên giải thích : “ Sở dĩ tôi nói thế là biết tính anh ta luôn muốn “cầm lấy” của người khác chứ không bao giờ chịu “đưa” cái gì cho mọi người.

(Theo chuyện vui chữ nghĩa – NXB Văn hóa – Thông tin Hà Nội)

Suy nghĩ của anh/chị về vấn đề đặt ra trong câu chuyện trên.

Bài làm

1. Mở bài

Trong cuộc sống, con người không chỉ tồn tại bằng việc nhận về mà còn bằng khả năng biết cho đi. Câu chuyện “Cứu người chết đuối” tuy ngắn gọn và hài hước, nhưng ẩn chứa một bài học sâu sắc về lẽ sống: nếu chỉ biết ích kỷ, chỉ muốn nhận mà không bao giờ chịu cho, con người sẽ tự đánh mất cơ hội được sống, được yêu thương và được hạnh phúc.

2. Thân bài

* Giải thích:

– Truyện cười dân gian rất thú vị, đằng sau tiếng cười là những bài học sâu sắc về lẽ sống. Câu chuyện một người sắp chết đuối, cơ hội được sống rất ít nhưng lại từ chối đưa tay ra cho người khác nắm lấy để’ cứu vì vẫn không từ bỏ thói quen chỉ nhận (‘cầm lấy’) chứ không quen cho (‘đưa<cho’) người khác, khiến ta suy nghĩ về “cho” và “nhận”, (hưởng thị và cống hiến) trong cuộc sống.

– “Cho” và “nhận” (hưởng thụ và cống hiến) đều là những quy luật của tự nhiên và của xã hội loài người, chúng có liên quan chặt chẽ với nhau, tuy đối lập những lại thống nhất trong lối sống của một con người.

Nghị luận xã hội qua câu chuyện Cứu người chết đuối

* Bàn luận:

– “Cho” (cống hiến) và “nhận” (hưởng thụ) xứng đáng được ngợi ca với tinh thần sống vì mọi người.

– Chỉ biết “nhận” (hưởng thụ) mà không muốn “cho” (cống hiến) là đáng phê
phán.

– Khi đã cống hiến, đã “cho” đi thì ta có quyền hưởng thụ xứng đáng với những gì ta đã nổ lực hi sinh, vì đó là sự công bằng. Nhưng không “cho”
(cống hiến) mà cứ “nhận” (hưởng thụ) hoặc chỉ “cho” (cống hiến) mà không “nhận” (hưởng thụ) thì cũng đều bấ’t công, sẽ phải trả giá đăt.

– Trong cuộc sống, nếu chỉ “cho” (cống hiến) mà không “nhận” (hưởng thụ) thì khó duy trì được lâu dài, không tạo ra động lực phấn đấu. Nhưng nếu như “cho” mà lại đòi hỏi đền đáp thì sự “cho” cũng mất đi giá trị đích thực.

* Bài học nhận thức và hành động:

– Phải biết sống sẻ chia với bạn bè, đồng loại thì cuộc sống mới có ý nghĩa.

– Phải có sự hài hòa giữa “cho” (cống hiến) và “nhận” (hưởng thụ) thì cuộc
sống mới trọn vẹn.

3. Kết bài

Câu chuyện khiến ta hiểu rằng, cho đi cũng chính là nhận lại, bởi khi biết sẻ chia, giúp đỡ người khác, ta đang gieo mầm yêu thương và hạnh phúc cho chính mình. Một xã hội chỉ thật sự tốt đẹp khi con người biết sống vì nhau, hài hòa giữa cống hiến và hưởng thụ, giữa cho và nhận. Biết mở lòng, ta không chỉ cứu được người khác mà đôi khi còn cứu được chính bản thân mình.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *