NLXH về vấn đề: Trưởng thành của con là sự già đi của cha mẹ

Đề bài: 

Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu:

[…] Có một ngày bố mẹ sẽ già đi là tập truyện ngắn của nhiều tác giả, do Losedow dịch. Quyển sách có trang bìa và giấy đánh dấu sách tông màu hồng xinh xắn, cuốn hút khi lần đầu nhìn thấy. […] Với 21 câu chuyện nhẹ nhàng, sâu lắng. Mỗi câu chuyện là một mảnh ký ức của mỗi tác giả về gia đình, nó thật sự chạm tới trái tim những người độc giả, đặc biệt là những người sắp, đang hoặc đã xa ba mẹ, xa người thân. Để chúng ta có thể yêu thương, đối xử thật tốt với người nhà của mình.

Dù chúng ta có trưởng thành và thành công ra sao thì đối với đấng sinh thành, chúng ta cũng chỉ là những đứa trẻ cần được ba mẹ che chở và chăm sóc. Ngày chúng ta càng trưởng thành cũng là lúc cha mẹ ta càng già đi, mái tóc ngày càng bạc màu, gương mặt có những dấu vết mà năm tháng để lại. […]

Câu chuyện để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tim tôi là Khói trắng luồn kẽ tay, do tác giả Tưởng Lam viết. Câu chuyện nói về cảm giác và nỗi lòng áy náy, bứt rứt của tác giả khi chưa làm tròn chữ “hiếu”“đạo làm con”, để rồi phải hối hận: “Thật áy náy khi nguyện vọng bình thường như vậy tôi cũng chẳng thể thực hiện cho bố! Giờ bố có thể lên đường rồi…”. Thời điểm mai táng cho bố cũng là lúc mà tác giả sống chậm lại, cảm nhận từng giây, từng khoảnh khắc để tìm lại cảm giác bên cạnh bố giữa cuộc sống bộn bề này, là lúc thế giới xung quanh tác giả dường như đang chuyển động chậm đi. Lúc ấy, bao nhiêu ký ức về bố cứ ùa về trong đầu tác giả khiến tác giả phải lặng đi.

Tôi đã bật khóc khi đọc tới trang cuối cùng của quyển sách, một cảm giác chạnh lòng len lỏi trong tâm trí tôi khi đối mặt với từng câu chuyện của mỗi tác giả. […] Liệu bản thân mình có đang bỏ lỡ thời gian ở bên cạnh ba mẹ không? Liệu mình đã thực sự quan tâm tới cha mẹ chưa? Để đến một ngày nào đó, không phải thốt lên hai từ “giá như”.

Thiết nghĩ, có lẽ sẽ có nhiều bạn giống như tôi, chưa bao giờ hình dung đến cảnh không có cha mẹ bên mình nữa. Chúng ta thường cho rằng cha mẹ sẽ mãi mãi ở đó chờ đợi chúng ta, đến khi mất rồi thì ta lại nhớ lại những chuyện trong quá khứ và rồi ân hận vì đã bỏ lỡ quá nhiều. Đọc sách, tôi cảm nhận rõ hơn “Thời gian đã trôi thì không thể lấy lại được, mình cũng chẳng thể nào níu kéo lại thời gian”. Hãy trân trọng từng phút giây, từng khoảnh khắc khi còn có thể, bởi “Có một ngày bố mẹ sẽ già đi”. […]

(Theo Có một ngày bố mẹ sẽ già đi, Bảo Ngọc,https://enews.agu.edu.vn/index.php

option=com_content&view=article&id=24208&Itemid=130, 10/1/2024)

Qua nội dung bài viết của tác giả Bảo Ngọc, em có suy nghĩ gì về nhan đề Có một ngày bố mẹ sẽ già đi? Từ đó hãy viết một bài văn nghị luận với nhan đề: Trưởng thành của con là sự già đi của cha mẹ.

Dàn ý NLXH trình bày suy nghĩ của anh/chị về vấn đề: Trưởng thành của con là sự già đi của cha mẹ.

NLXH về vấn đề: Trưởng thành của con là sự già đi của cha mẹ.

I. Mở bài

Trưởng thành của con là sự già đi của cha mẹ – một quy luật tất yếu của cuộc sống, nhưng lại là một thực tế đầy xúc động, nhắc nhở mỗi người con về trách nhiệm và lòng hiếu thảo đối với đấng sinh thành. Khi con ngày càng mạnh mẽ, tự lập, cũng là lúc cha mẹ bắt đầu chậm lại, yếu hơn, và cần con ở bên nhiều hơn. Sự trưởng thành của con không chỉ là thành quả mà cha mẹ mong đợi, mà còn là cái giá mà họ phải trả bằng những năm tháng thanh xuân, sự hi sinh thầm lặng.

II. Thân bài

1. Giải thích vấn đề nghị luận

  • Cha mẹ chính là những người đặt nền móng cho sự trưởng thành của con. Từ những bước đi chập chững đầu tiên cho đến khi con đủ sức bay xa, cha mẹ đã dành cả cuộc đời để che chở, dạy dỗ, yêu thương.
  • Khi con trưởng thành, tự lập và xây dựng cuộc sống của riêng mình, cũng là lúc cha mẹ dần già đi, sức khỏe suy giảm, không còn nhanh nhẹn như trước. Đó là quy luật tự nhiên, nhưng cũng là một sự đánh đổi đầy hi sinh.

2. Triển khai luận điểm/ ý kiến, lí lẽ, bằng chứng

* Hành trình trưởng thành của con – sự hi sinh thầm lặng của cha mẹ

  • Từ khi con cất tiếng khóc chào đời, cha mẹ đã dành tất cả tình yêu thương để con được sống trong sự đủ đầy, an toàn.
  • Khi con lớn lên, cha mẹ trở thành người thầy đầu tiên, dạy con những bài học về nhân cách, đạo đức, giúp con vững bước vào đời.
  • Dù con có lớn đến đâu, trưởng thành thế nào, cha mẹ vẫn luôn dõi theo, lo lắng và mong con hạnh phúc.
  • Những đêm thức trắng khi con ốm, những ngày làm lụng vất vả để con có điều kiện học tập, trưởng thành.
  • Nhiều bậc cha mẹ sẵn sàng từ bỏ những ước mơ dang dở, những hoài bão riêng để toàn tâm toàn ý lo cho con cái.
  • Khi con trưởng thành, cha mẹ không còn nhiều thời gian cho bản thân, họ già đi, nhưng niềm hạnh phúc lớn nhất vẫn là nhìn thấy con khôn lớn, thành đạt.
  • Cha mẹ giấu đi những giọt nước mắt, những áp lực cuộc sống để con có thể lớn lên trong bình yên, không phải lo nghĩ quá sớm.

* Trách nhiệm của con cái đối với cha mẹ

  • Mỗi người con cần ý thức được rằng sự trưởng thành của mình không tự nhiên mà có, đó là kết quả của biết bao công sức cha mẹ vun đắp.
  • Khi con còn nhỏ, cha mẹ dành cả thế giới cho con, nhưng khi cha mẹ già, con lại bận rộn với cuộc sống riêng. Đừng để đến khi quá muộn mới nhận ra cha mẹ cần con ở bên.
  • Một lời hỏi han, một cái ôm, một bữa cơm sum vầy… đôi khi là điều cha mẹ mong muốn hơn cả vật chất xa hoa.
  • Nhiều người mải mê chạy theo công việc, cuộc sống riêng mà quên mất rằng cha mẹ đang già đi từng ngày.

4. Phê phán những hành vi đáng lên án

  • Những người con vô tâm, coi sự hi sinh của cha mẹ là điều hiển nhiên, không biết ơn, thậm chí có thái độ hỗn hào, bất kính.
  • Những người con bất hiếu, bỏ rơi cha mẹ khi họ về già, xem cha mẹ như gánh nặng.
  • Một số bậc cha mẹ yêu thương con cái sai cách: quá bao bọc, áp đặt khiến con không thể tự lập.

III. Kết bài

Trưởng thành của con là niềm tự hào của cha mẹ, nhưng cũng là sự đánh đổi bằng cả cuộc đời của họ. Mỗi người con hãy luôn trân trọng những gì cha mẹ đã làm, dành cho cha mẹ sự quan tâm, yêu thương ngay khi còn có thể. Trưởng thành không chỉ là thành đạt trong cuộc sống mà còn là biết quay đầu nhìn lại, trân trọng và đền đáp công lao sinh thành.

Bài văn mẫu NLXH trình bày suy nghĩ của anh/chị về vấn đề: Trưởng thành của con là sự già đi của cha mẹ.

Có một quy luật không thể đảo ngược đó là khi con trưởng thành cũng là lúc cha mẹ già đi. Đó là niềm vui xen lẫn nỗi buồn, là niềm tự hào nhưng cũng là sự đánh đổi đầy nhọc nhằn. Khi ta đủ sức bay xa, cha mẹ lại chậm dần những bước chân. Khi ta vững vàng giữa cuộc đời, cha mẹ lại dần yếu đi, cần ta bên cạnh. Để có một đứa con trưởng thành, cha mẹ đã phải đánh đổi bao nhiêu năm tháng thanh xuân, những ngày làm lụng vất vả và cả sức khỏe của mình. Cha mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người thầy đầu tiên, dìu dắt ta đi qua từng chặng đường đời. Ngày ta cất tiếng khóc đầu tiên cũng là ngày cha mẹ bắt đầu một hành trình không có điểm dừng – hành trình yêu thương, che chở, hy sinh. Những đêm cha mẹ thức trắng khi ta ốm, những ngày cha mẹ nhịn ăn, nhịn mặc để ta được đến trường với đôi giày mới, chiếc cặp sách đẹp. Những áp lực cơm áo gạo tiền không bao giờ được kể lể, vì cha mẹ muốn ta trưởng thành trong sự bình yên. Khi ta lớn, ta tự lập, cha mẹ đứng phía sau, lặng lẽ dõi theo, chờ đợi từng cuộc gọi, từng lần ta ghé thăm. Nhưng cuộc sống bận rộn đã kéo ta đi xa. Ta mải mê với công việc và gia đình nhỏ của mình mà quên rằng có người vẫn đang đợi ta ở mái nhà xưa. Sự trưởng thành của một người không chỉ thể hiện qua thành công trong cuộc sống mà còn ở cách họ đối xử với đấng sinh thành. Một bữa cơm sum vầy, một cuộc gọi hỏi thăm, một cái ôm trìu mến – đôi khi lại là món quà quý giá hơn mọi thứ vật chất xa hoa. Chúng ta không thể nào trả hết công ơn cha mẹ, nhưng có thể làm họ vui bằng những điều giản dị. Hãy ở bên cha mẹ khi còn có thể, đừng để đến lúc nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn màng. Thật đáng buồn khi có những người con vô tâm, coi sự hy sinh của cha mẹ là điều hiển nhiên, thậm chí bất kính, hỗn hào. Có người vì lợi ích cá nhân mà bỏ mặc cha mẹ khi họ về già, xem họ như một gánh nặng. Những người như vậy liệu có thể thực sự hạnh phúc khi đã đánh mất đi những người yêu thương mình nhất? Trưởng thành không chỉ là trở thành người có địa vị, giàu có mà còn là biết quay đầu nhìn lại, trân trọng những hy sinh thầm lặng của cha mẹ. Đừng để thời gian trôi qua trong nuối tiếc, hãy dành cho cha mẹ những yêu thương ngay khi còn có thể.

Mẫu 2

Ta lớn lên mỗi ngày, nhưng có bao giờ ta dừng lại để nhìn cha mẹ? Có bao giờ ta nhận ra mái tóc cha mẹ dần điểm bạc, đôi bàn tay chai sạn ngày nào nay đã run run? Trưởng thành là điều cha mẹ mong mỏi nhất, nhưng cũng là điều khiến họ buồn nhất. Khi ta đủ mạnh mẽ để bay xa, cũng là lúc cha mẹ không còn đủ sức để níu giữ ta ở lại. Không ai có thể yêu ta như cha mẹ. Từ ngày ta lọt lòng, cha mẹ đã dành cho ta tất cả những gì tốt đẹp nhất. Cha là người cõng ta qua những con đường bùn lầy, mẹ là người bón cho ta từng thìa cháo khi ta ốm. Những ngày thơ bé ấy trôi qua nhanh như một cơn gió. Ta lớn dần, quen với việc được cha mẹ chăm sóc mà quên rằng họ cũng cần được yêu thương. Ta có ước mơ riêng, con đường riêng, rời xa vòng tay cha mẹ để xây dựng cuộc sống mới. Đến khi ngoảnh lại, cha mẹ đã già. Khi ta còn nhỏ, cha mẹ có cả thế giới để dành cho ta. Khi cha mẹ già, ta lại có quá nhiều thứ để bận tâm mà quên mất họ. Đừng đợi đến lúc không còn cha mẹ bên cạnh nữa mới hối tiếc. Hãy dành thời gian cho họ, lắng nghe những câu chuyện cũ kỹ mà họ kể đi kể lại, nắm lấy đôi tay họ khi họ cần một điểm tựa. Có những người con vô tâm đến đau lòng. Họ quên đi công ơn cha mẹ, coi sự hi sinh của cha mẹ là nghĩa vụ, thậm chí nhẫn tâm bỏ rơi cha mẹ khi họ không còn đủ sức lao động. Điều đó không chỉ là sự bất hiếu, mà còn là sự phản bội lại chính những người đã sinh ra mình. Trưởng thành là một hành trình, nhưng đừng để hành trình ấy trở thành nỗi buồn của cha mẹ. Dù đi xa đến đâu, hãy luôn nhớ về nơi đã nuôi dưỡng mình. Đừng để đến khi mất đi mới nhận ra cha mẹ là điều quý giá nhất mà ta từng có.

Mẫu 3

Cha mẹ chưa bao giờ mong con phải giàu sang hay quyền thế, họ chỉ mong con vẫn nhớ về mái nhà xưa, nơi có hai người lặng lẽ chờ đợi trong yêu thương. Ngày con chập chững bước những bước đầu tiên, cha mẹ vỡ òa trong hạnh phúc. Ngày con trưởng thành, tự lập, họ hãnh diện và tự hào. Nhưng phía sau niềm vui ấy là sự đánh đổi thầm lặng: tất cả những ước mơ, hoài bão của họ đều dồn hết vào con. Họ dành cả thanh xuân để nâng đỡ con bay cao, bay xa, để rồi khi con vững vàng giữa cuộc đời, họ chỉ còn lại mái tóc điểm bạc, đôi bàn tay run rẩy và nỗi cô đơn len lỏi trong từng khoảnh khắc chờ mong. Thế nhưng, cuộc sống hối hả cuốn con đi, khiến con dần quên rằng cha mẹ vẫn luôn ở đó, vẫn đợi một cuộc gọi, một lần con quay về. Trách nhiệm của con không phải chỉ là gửi tiền về mỗi tháng, mà là dành thời gian bên cha mẹ. Đôi khi, cha mẹ chẳng cần gì nhiều – chỉ là một lời hỏi thăm, một cái ôm, một lần cùng nhau ngồi ăn bữa cơm giản dị. Có những người quên mất công lao sinh thành, bỏ mặc cha mẹ, thậm chí xem họ là gánh nặng. Họ chạy theo tiền tài, danh vọng mà không biết rằng điều quý giá nhất là cha mẹ – một khi mất đi thì không gì có thể bù đắp được. Nhiều viện dưỡng lão ngày nay đầy ắp những bậc cha mẹ già nua mòn mỏi chờ con về thăm. Có người cả năm trời không nhận được một cuộc gọi, một lời hỏi han, dù khi còn trẻ họ đã dành cả cuộc đời để nuôi dạy con nên người. Trưởng thành không chỉ là sống tốt cho bản thân mà còn là biết quay đầu nhìn lại. Cha mẹ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần con nhớ đến họ, yêu thương họ khi còn có thể. Đừng để trưởng thành của con trở thành nỗi cô đơn của cha mẹ.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *